16/12/12

BỐ BẢO CON TRAI TRƯỚC KHI LẤY VỢ


Bố bảo lúc giận có thể cãi nhau nhưng đừng thượng cẳng chân hạ
cẳng tay. Cãi nhau không có nghĩa con dùng những lời lẽ xúc
phạm dành cho người mà con sẽ đầu gối tay ấp cả cuộc đời . Cãi
nhau có nghĩa là nói hết những gì trong lòng để 2 Vợ Chồng con
hiễu lẫn nhau, thông cảm cho nhau, xóa đi hết mỏi hiểu lầm. Bản
thân con còn chẳng hiểu được con, thế nên đừng mong người
khác phải hiểu con khi con cứ giữ trong lòng.
Bố bảo cãi nhau với phụ nữ thì đừng có nói nhiều. Chỉ cần nói vừa
đủ. Độ khuếch tán âm thanh của đàn ông chẳng bao giờ bằng phụ
nữ. Một người vợ chân chính sẽ đủ tinh tế để biết khi nào cần nói,
lúc nào nên im lặng - ngay cả trong khi nóng giận nhất.
Bố bảo nhìn vào chiếc giường là biết cuộc sống vợ chồng có hạnh
phúc hay không. Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đừng mang
chăn gối ra sofa ngủ, cũng đừng quay lưng vào người vợ của
con, hãy ôm cô ấy vào bờ vai và khuôn ngực nóng hổi của
con. Tất cả sẽ qua đi, chỉ tình yêu còn lại.
Bố bảo dù ở ngoài XH, con có là xe ôm, hay ông lớn, ông bé, thì
về nhà con vẫn là trụ cột của gia đình. Vợ con có thể là người phụ
nữ rất đảm đang, (cô ấy có thể đóng đinh, sửa ống nước hay tháo
quạt trần, nhưng hãy làm việc đó - trừ khi con quá bận.( Nó vừa
thể hiện sự công bằng, vừa thể hiện sự chia sẻ vợ chồng.
Bố bảo sau khi kết hôn sẽ hơn một lần con cảm thấy hối hận, thậm
chí có mối quan hệ ngoài chồng ngoài vợ. Mỗi lần như vậy con
hãy nhớ rằng : Người bồ hiện tại yêu con mười phần, người vợ
hiện tại cũng đã từng yêu con mười phần, nhưng ( như một số
blogradio đã nói) khi bước vào hôn nhân, vai trò của phụ nữ
càng trở nên phức tạp hơn, ngoài tình yêu họ còn có cả trách
nhiệm. Vì vậy khi đã kết hôn, người ta sẽ không thể yêu con mười
phần được nữa. Họ phải dành một phần trong số đó để yêu bố mẹ
chồng, rồi lại một phần để yêu bố mẹ họ, còn thêm một phần nữa
cho con cái. Và như thế, mười phần tình yêu khi bước qua hôn
nhân chỉ còn lại bảy phần. Bằng cách này hay cách khác, 3 phần
con mất đi từ người vợ sẽ được nhận lại gấp đôi từ gia đình và con
cái của con. Và một lí do nữa, người bồ sẽ chỉ đem lại cho con
hạnh phúc nhất thời, còn người vợ sẽ đem lại cho con hạnh phúc
bền vững. Thật tuyệt vời phải không?
Bố bảo thời kì mang thai là thời kì khó khăn nhất đối với người
phụ nữ. Là bởi vì muốn có được thiên thần thì phải qua thời gian
khổ cực. Chính vợ con là người đã gánh vác sự khổ cực đó để đem
lại niềm vui cho cả nhà. Thế nên đừng thở dài khi thấy vợ con
chẳng còn được vẻ đẹp thời thiếu nữ, hay cũng đừng tức giận khi
con nằm cạnh vợ mà chẳng thể làm gì. Hãy cùng cô ấy cảm nhận
niềm vui của những ông bố bà mẹ, chắc sẽ thú vị lắm.
Bố bảo chuyện mẹ chồng nàng dâu là chuyện muôn thuở, giống
như bệnh tiền mãn kinh vậy. Thế nên con hãy là sợi dây kêt nối họ -
hai người phụ nữ yêu con nhất trên đời. Đừng để mẹ cảm thấy bà
đã mất con trai, và vợ con cảm thấy chồng mình là người nhu
nhược. Như thế mới là đàn ông chân chính.
Bố bảo rằng đừng tưởng người mẹ mới dạy dỗ được con. Theo
nghiên cứu của các nhà khoa học, trong thời gian người mẹ mang
thai thì người cha mới là người ảnh hưởng lớn nhất đến tình cảm
và sự phát triển của trẻ. Con có thể không là người bố tuyệt vời
nhất thế giới, nhưng hãy là người bố tuyệt vời nhất trong lòng
những đứa con.
Bố bảo ” Phụ nữ là để yêu, không phải để hiểu”. Nhưng nếu
không hiểu, thì con chẳng thế yêu. Hãy hiểu họ bằng chính trái
tim mộc mạc của con.
Bố bảo ” quá khứ là thứ đã qua, hiện tại mới là cuộc sống”.
Nếu quá khứ của vợ con có lỗi lầm, đừng chấp nhặt, cũng đừng
đay nghiến, vì đồng ý lấy vợ, là con đã chấp nhận tất cả những
gì thuộc về cô ấy. Hãy khoan dung và độ lượng. Dù không nói
ra nhưng chắc chắn, cô ấy sẽ yêu con đến suốt cuộc đời - một
tình yêu bao gồm cả sự biết ơn và tôn trọng.
Và cuối cùng bố bảo, cuộc sống luôn thay đổi, hãy biết trân trọng
từng ngày.
“Một mình gánh vác trách nhiệm, hai vai nặng trĩu cơ
đồ, ba canh cặm cụi bên bàn, tứ thời chạy ngược chạy
xuôi, vinh nhục biết chia sẻ cùng ai, bể dâu khắc sâu
đuôi mắt, nghĩa vụ đối với gia tộc, gập ghềnh chông gai
con đường công danh, là người phàm tục làm sao mười
phân vẹn mười. Lúc nào cũng tận tình với vợ con… Đấy
là chồng em”.
Mẹ bảo con gái trước khi lấy chồng !
♥ Mẹ bảo, lúc giận đừng có cãi nhau, có thể không nói gì,
không giặt quần áo của chồng, nhưng không được cãi nhau
với chồng.
♥ Mẹ bảo, cãi nhau với đàn ông thì đừng có chạy ra
ngoài mà oang oang khắp nơi, anh ta tiến về phía con
một bước thì con hãy bước về phía anh ta hai bước.
♥ Mẹ bảo, ngôi nhà chính là chỗ đóng quân của người phụ
nữ, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng có bỏ đi. Bởi
vì, đường trở về rất khó khăn.
♥ Mẹ bảo, hai người trong nhà đừng có lúc nào cũng
chỉ nghĩ đến sĩ diện, hai người sống với nhau, sĩ diện
quan trọng lắm sao? Nếu thế thì ra ngoài sống thế nào
được?
♥ Mẹ bảo, bất kể một người đàn ông giàu có, nhiều tiền như
thế nào thì anh ta vẫn hi vọng có thể nhìn thấy con sạch sẽ
thơm tho ở trong một ngôi nhà sạch sẽ tươm tất và đợi anh
ta.
♥ Mẹ bảo, đàn ông tốt rất nhiều, anh ta sẽ không bao
giờ đi ôm người phụ nữ khác. Nhưng trong cái xã hội
như thế này, có rất nhiều phụ nữ xấu sẽ giang tay ra ôm
lấy người đàn ông của con.
♥ Mẹ bảo, phụ nữ nhất định phải ra ngoài làm việc, cho dù
là kiếm được nhiều hay ít, làm việc chính là sự thể hiện giá
trị cuộc sống của bản thân. Nếu con cứ ở nhà mãi, anh ta sẽ
có cơ hội nói trước mặt con rằng: "Tôi đang nuôi cô đấy."
♥ Mẹ bảo, con đi làm bên ngoài, dù có bận lắm là bận thì
vẫn phải làm việc nhà, nếu không thì dùng tiền của
mình mà tìm một người giúp việc theo giờ. Việc trong
nhà nhất định phải lo liệu tốt, con cái cũng phải nuôi
dạy cho tốt.
♥ Mẹ bảo, anh ta vì con mà làm những việc mà con không
bao giờ ngờ tới, con có thể cảm động, có thể khen ngợi,
nhưng nhất quyết không được châm chọc kiểu "hôm nay
mặt trời mọc đằng tây rồi hay sao", vì nếu như vậy, sau này
anh ta sẽ không bao giờ làm bất cứ việc gì vì con nữa.
♥ Mẹ bảo, chẳng có ai là một nửa của ai cả, ý nghĩ của
con mà không nói ra thì ai mà biết được? Cần cảm nhận
cái gì, ghét việc gì, con phải nói ra thì người ta mới hiểu
được.
♥ Mẹ bảo, bố mẹ anh ta cũng là bố mẹ con, cho dù bố mẹ
anh ta đối xử với con không được tốt cho lắm, thì con cũng
phải đối tốt với họ. Bởi họ là bố mẹ của anh ta.
♥ Mẹ bảo, một khi đã quyết định sống cùng người đó
rồi, thì đừng có oán thán cuộc sống khó khổ, nếu như
con đã chọn anh ta, thì đừng có oán trách anh ta.
♥ Mẹ bảo, nhiều tiền như thế thì có tác dụng gì, anh ta đâu?
Anh ta đang ở đâu?
♥ Mẹ bảo, cả đời này chúng ta có thể tiêu hết bao nhiêu
tiền? Đừng mua những đồ xa xỉ mà làm gì, sống hạnh
phúc là tốt rồi.
♥ Mẹ bảo, đừng có dọa con cái là "mẹ không cần con", lúc
cáu giận đừng có đuổi con cái ra khỏi nhà, chẳng may
không thấy nó thật, con sẽ rất đau khổ.
♥ Mẹ bảo, đừng đánh con cái, lại càng không nên lôi ra
ngoài mà đánh.
♥ Mẹ bảo, tình yêu mà cứ đánh đấm đâm giết nhau đúng là
mãnh liệt thật, cũng rất lãng mạn. Nhưng không thực tế. Cứ
bình thường thôi là được.
♥ Mẹ bảo, cái gì thì cũng đều là duyên phận cả.
Và Mẹ cũng bảo, cuộc sống luôn thay đổi, phải
biết trân trọng từng ngày
...Hãy nhớ nhé các bạn, cuộc sống luôn thay đổi,
phải biết trân trọng từng ngày ♥
“Một gia đình ấm cúng, hai bàn tay làm lụng, ba canh
ngồi chờ anh về, bốn mùa dặn anh giữ gìn sức khỏe,
năm tháng săn sóc anh chí tình, sáu mươi mẹ già vui vẻ,
bảy ngày trong tuần nuôi dạy con cái, tám phương giữ
gìn uy tín của anh, chín giờ thường xuống bếp làm món
anh khoái khẩu, mười năm hao tổn tuổi xuân. Vì ai… Đó
là vợ anh”.
Dù ở thời đại nào, dù ở lứa tuổi nào thì chia sẻ luôn là một nhu cầu
không thể thiếu. Bạn hãy thử tưởng tượng xem, nếu cuộc sống xung
quanh ta bỗng một ngày thiếu đi sự chia sẻ, trò chuyện giữa bạn bè, gia
đình thì sẽ như thế nào? Có lẽ, khi ấy, bạn sẽ thấy thế giới xung quanh
chỉ là một hoang đảo khô cằn .
Trong cuộc sống, điều gì quan trọng đối với bạn?
Một triết gia đã nói: "“Con người không chỉ sống bằng bánh mì. Mọi người
đương nhiên cần thực phẩm. Cùng tình yêu và lòng trìu mến nữa. Nhưng có
điều gì khác mà tất cả chúng ta đều cần: đó là biết chúng ta là ai và tại sao
chúng ta sống”.
Có bao giờ bạn ngồi một mình và suy nghĩ: "Điều quan trọng nhất trong
cuộc sống của bạn là gì?". Tôi cũng đã suy nghĩ và nhận ra Hạnh phúc là
thứ mình luôn cần và mong muốn giữ gìn mãi mãi. Hạnh phúc vì được là
chính mình và sống cho những người mà ta yêu quý.

Mẹ Bảo Con Gai

Mẹ bảo:  Trái tim người đàn ông giống như cái động không đáy. Phụ nữ vì yêu mà muốn bước vào tận sâu trong cái động ấy. Nhưng là… càng bước càng thấy hun hút, hoang mang và hoảng sợ rồi tự mình chết đuối lúc nào chẳng biết.
.
Hạnh phúc của người phụ nữ đơn giản lắm ! Đừng nên tham lam và đòi hỏi ở người đàn ông mình yêu tròn vẹn và tuyệt đối. Một người đàn ông tốt và yêu thương con, không phải là người đàn ông sẽ mở toang cánh cửa trái tim mình để con có thể nhòm vào đó, nhìn thấu rõ tâm can.
Đàn ông chỉ cho con thấy tình yêu bằng miệng, là đàn ông vứt đi. Miệng nói thì gió bay, những kẻ rơi nước mắt vì tình yêu, những kẻ luôn mồm sống chết vì tình yêu, sẵn sàng vứt bỏ cả mạng sống mình vì tình yêu là những kẻ không thể và sẽ không bao giờ là chỗ dựa tin cậy và bền vững. Một người có thể tự giết bản thân mình, cũng sẽ có ngày cầm được dao đâm người khác.
Con hãy nhớ, người đàn ông xứng đáng để con dựa vào - là người có thể đi trăm ngàn nẻo đường, vẫn quay về bên gia đình, bên vợ con.
Còn con, hãy luôn khắc ghi: Một người vợ tốt là gì? Là không nên và tuyệt đối không bao giờ được mở miệng ra đòi hỏi bình đẳng ngang hàng ngang vế với chồng. Hạnh phúc của người phụ nữ là giữ lửa cho gia đình, cho dù có lúc con thấy trăm bề thiệt thòi, trăm bề vất vả, con phải luôn nhắn nhủ mình rằng - người phụ nữ sinh ra vốn không phải để tranh đấu quyền lực. Thượng đế cho phụ nữ một trái tim nóng là để sưởi ấm gia đình. Chỉ có gia đình mới là hạnh phúc suốt đời của người phụ nữ.
Một người đàn ông thành công là luôn có người phụ nữ âm thầm ở đằng sau. Một người phụ nữ hạnh phúc là luôn có người đàn ông tin cậy.
Không có vợ chồng nào đi đến trọn vẹn cuối đời mà không trải qua sóng gió. Những khi bát đũa xô lệch, con hãy đặt tay lên trái tim mình mà nhớ lại tháng ngày con và chồng đã yêu thương nhau. Tình yêu không phải là tất cả để người ta đồng hành với nhau đến hết đời, có những thứ lớn hơn cả tình yêu đó là khi hai con đủ tin cậy và hiểu nhau để giữ cho mình một chữ Nghĩa.
Để đi hết con đường, thì người ta phải có đủ niềm tin, có đủ kiên nhẫn, có đủ vị tha, có đủ cảm thông, yêu thương thôi thì không đủ!
Vì thế, đừng bao giờ - cố gắng bước vào tận sâu trong trái tim người đàn ông để cân đo đong đếm tình yêu người ấy dành cho con.
Giữ một người đàn ông, giống như giữ một sợi dây, kéo căng thì đứt, chùn tay thì rơi - con có đủ thăng bằng - con sẽ là người hạnh phúc !

Ăn Mày Cũng Phải Học Kinh Tế

 

         Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Levi's ra khỏi Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt. Câu chuyện của tôi chỉ có thế thôi. Thế nhưng tay ăn mày đã dạy tôi một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khoá học tại chức kinh tế ở trường. Tôi kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó.
       - Xin anh... cho tôi ít tiền đi! - Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau.
       Ăn mày rất thích kể lể.
        - Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Levi's ở Plaza chắc chắn nhiều tiền...
         - Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! - Tôi ngạc nhiên.
         - Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học. - Ông ta bắt đầu mở máy.
             Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi:
        - Thế nào là ăn mày một cách khoa học?
       Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ.
Ông ta giảng giải:
       - Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng tôi tin anh không ghét tôi, tôi đoan chắc điều đó. Đấy là điểm tôi khác biệt với những thằng ăn mày khác.
       Tôi gật đầu đồng ý, đúng là tôi không ghét ông ta, nên tôi đang nói chuyện với ông ta đấy thôi.
        - Tôi biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những cơ hội và nguy cơ. Đối mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của tôi, ưu thế (Strengths) của tôi là tôi không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng...
         
         - ...???
         - Tôi đã từng tính toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày tôi xin được mỗi người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của tôi đã được ba trăm triệu đồng. Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày tiền, mà một ngày làm sao tôi đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, tôi phải phân tích, ai là khách hàng mục tiêu của tôi, đâu là khách hàng tiềm năng của tôi.
Ông ta lấy giọng nói tiếp:
           - Ở khu Plaza này thì khách hàng mục tiêu của tôi chiếm khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70%. Lượng khách hàng tiềm năng chiếm khoảng 20%, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng 50%. Còn lại 50% số người, tôi chọn cách là bỏ qua họ, bởi tôi không có đủ thời gian để tìm vận may của mình với họ, tức là xin tiền họ.
           - Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? - Tôi căn vặn.
           - Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của tôi, họ không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi tôi chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể ngửa tay ra xin tiền của tôi ấy chứ!
          - Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền?
          - Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm nghìn. Cuối tuần thậm chí có thể 4-500 nghìn.
         - Hả? Nhiều vậy sao?
Thấy tôi nghi ngờ, ông ta tính cho tôi thấy:
         - Tôi cũng khác gì anh, tôi cũng làm việc tám giờ vàng ngọc. Buổi sáng từ 11h đến tối 7h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn mày một người tôi mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian tôi đi lại, di chuyển giữa các mục tiêu, thường một phút tôi xin được một lần được một đồng xu 1 nghìn, 8 tiếng tôi xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công 60% [(70%+50%)÷2] thì tôi được khoảng 300 nghìn.
        Chiến lược ăn mày của tôi là dứt khoát không đeo bám khách chạy dọc phố. Nếu xin mà họ không cho, tôi dứt khoát không bám theo họ. Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ lệ thành công cũng nhỏ. Tôi không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của tôi để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi tôi có thể xoay ngay sang mục tiêu bên cạnh.
         Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy.
          - Ông nói tiếp đi! - Tôi hào hứng.
          - Có người bảo ăn mày có số may hay xui, tôi không nghĩ thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa shop đồ lót mỹ phẩm, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày?
Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo, tôi không biết.
            - Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh.
        Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị BigC có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, một đôi nam nữ yêu nhau đang đứng ăn kem, và một anh chàng đóng bộ công chức chỉnh tề, tay xách túi đựng máy tính xách tay. Tôi chỉ nhìn họ ba giây, sẽ không ngần ngừ bước thẳng tới mặt cô gái trẻ xin tiền, cô gái cho tôi hẳn hai đồng xu, nhưng ngạc nhiên hỏi tôi tại sao chỉ xin tiền có mỗi cô ta. Tôi trả lời rằng, cái đôi tình nhân kia đang ăn, họ không tiện rút ví ra cho tiền, anh kia trông có vẻ lắm tiền, trông như sếp nhưng vì thế trên người họ thường không có sẵn tiền lẻ. Còn cô vừa mua sắm ở siêu thị ra, cô tất còn ít tiền thừa, tiền lẻ.
Chí lý, tôi càng nghe tay ăn mày nói càng tỉnh cả người ra.
         - Cho nên tôi bảo rồi, tri thức quyết định tất cả!
Tôi nghe sếp tôi nói bao lần câu này, nhưng đây là lần đầu tôi nghe một thằng ăn mày nói câu này.
          - Ăn mày cũng phải mang tri thức ra mà ăn mày. Chứ ngày ngày nằm ệch ra ở xó chợ, cầu thang lên đường vượt giao lộ, xin ai cho được tiền? Những người đi qua giao lộ, chạy qua cổng chợ đều vội vàng hoặc cồng kềnh, ai ra đấy mà chơi bao giờ, ra đấy xin chỉ mệt người. Phải trang bị tri thức cho chính mình, học kiến thức mới làm người ta thông minh lên, những người thông minh sẽ không bao giờ ngừng học hỏi kiến thức mới. Thế kỷ 21 rồi, bây giờ người ta cần gì, có phải là cần nhân tài không?
Có lần, có một người cho tôi hẳn 50 nghìn, nhờ tôi đứng dưới cửa sổ gào: "Hồng ơi, anh yêu em", gào 100 lần. Tôi tính ra gọi một tiếng mất 5 giây, thời gian cũng tương tự như tôi đi ăn mày một lần, nhưng lợi nhuận đạt được chỉ 500 đồng, còn kém đi ăn mày, thế là tôi từ chối.
Ở đây, nói chung một tay ăn mày một tháng có thể đi xin được một nghìn hoặc tám trăm lần. Người nào may mắn thì cùng lắm đi xin được khoảng hai nghìn lần. Dân số ở đây khoảng ba triệu, ăn mày độ chục anh, tức là tôi cứ khoảng mười nghìn người dân mới ăn mày một người. Như thế thu nhập của tôi ổn định, về cơ bản là cho dù kinh tế thế giới đi lên hay đi xuống, tình hình xin tiền của tôi vẫn ổn định, không biến động nhiều.
Trời, tôi phục tay ăn mày này quá!
         - Tôi thường nói tôi là một thằng ăn mày vui vẻ. Những thằng ăn mày khác thường vui vì xin được nhiều tiền. Tôi thường bảo chúng nó là, chúng mày nhầm rồi. Vì vui vẻ thì mới xin được nhiều tiền chứ.
Quá chuẩn!
            - Ăn mày là nghề nghiệp của tôi, phải hiểu được niềm vui do công việc của mình mang lại. Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm nhận vẻ đẹp của thành phố. Tối về tôi dắt vợ và con đi chơi ngắm trời đêm, nhà ba người nói cười vui vẻ, có lúc đi đường gặp đồng nghiệp, tôi có khi cũng vứt cho họ một đồng xu, để thấy họ vui vẻ đi, nhìn họ như nhìn thấy chính mình.
           - Ối ông cũng có vợ con?
           - Vợ tôi ở nhà làm bà nội trợ, con tôi đi học. Tôi vay tiền ngân hàng mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, trả nợ dần trong mười năm, vẫn còn sáu năm nữa mới trả hết. Tôi phải nỗ lực kiếm tiền, con tôi còn phải học lên đại học, tôi sẽ cho nó học Quản trị kinh doanh, Marketing, để con tôi có thể trở thành một thằng ăn mày xuất sắc hơn bố nó.
Tôi buột miệng:
         - Ông ơi, ông có thu nhận tôi làm đệ tử không?
(Trang Hạ dịch, theo diễn đàn Shenzhen, TQ)

Bài học của ông chủ doanh nghiệp

Năm 2003 tốt nghiệp đại học, tôi xin vào làm nhân viên kinh doanh cho một tập đoàn lớn về gạch ốp lát. Thời điểm đó, việc đi làm marketing không được có “tiếng” như bây giờ.


Nếu như ai đó hỏi tôi làm gì, tôi trả lời đi làm nhân viên thì ngay lập tức nhận được cái thái độ không mấy thiện cảm “ À làm tiếp thị chứ gì” . Ngày đó có một phong trào rất nhiều người mang các sản phẩm kém chất lượng đem đi quảng cáo và bán trực tiếp cho người tiêu dùng dưới dạng khuyến mại mua là trúng, thường áp dụng cho dầu gội đầu, bếp ga.. Thậm chí có kẻ lợi dụng để làm những việc xấu nữa, nên nhân viên tiếp thị thường bị rẻ rúng là như vậy. Tôi cũng thế, nhưng tôi biết việc tôi làm.

Và do đặc thù công việc của Công ty nên chúng tôi chỉ phải đi tiếp thị các đại lý và các nhà phân phối trong ngành thiết bị vệ sinh, điều này nhàn hơn và đỡ mang tiếng hơn các bạn kinh doanh khác khi họ phải trực tiếp tư vấn và bán sản phẩm cho người tiêu dùng. Phòng kinh doanh chúng tôi ngày ấy chủ yếu là anh em vừa ra trường, và có một số anh chị lớn hơn, công tác lâu hơn thì được làm trưởng nhóm hoặc lên trưởng, phó phòng quản lý và hướng dẫn anh em mới chúng tôi. Tuổi trẻ, cộng với sự khao khát được làm việc nên chúng tôi làm rất nhiệt tình.

Không hiểu sao tôi được giao quản lý một khu vực rất xa, và rất rộng ở ngoại thành Hà Nội. Tuy đi lại có khó khăn vất vả nhưng khu vực mà tôi quản lý luôn đạt doanh số do cty đưa ra. Chính vì thế nên tôi cũng được các sếp tin tưởng và đánh giá cao. Thời gian cứ thấm thoát trôi, một năm, rồi hai năm, tôi đã quá quen khu vực quản lý của mình và các khách hàng trong khu vực. Tôi như một con ong cần mẫn chăm chỉ, lúc nào cũng sẵn sàng. Trời nắng đã đành, nhiều hôm trời mưa tầm tã, tôi vẫn lên đường đi gặp khách hàng. Những hôm mưa to gió rét, một chiếc áo mưa mảnh mai không che đủ cơ thể,một mình một con ngựa sắt tôi vẫn đi, vừa đi tôi vừa nghĩ sao mà mình khổ thế, những lúc như thế, tôi lại ước mình sẽ là ông chủ.

Một lần tôi đi thu tiền một khách hàng, đại lý này xa nhất trong khu vực tôi quản lý và ông chủ là một người cực kì khó tính. Tôi hẹn ông ấy là 3h chiều tôi sẽ đến, khi tôi đến thì ông ấy đang tiếp một khách hàng, để giữ ý cho ông chủ đại lý tôi lảng ra ngoài chờ đến khi vị khách kia đi thì tôi vào. Vừa thấy tôi vào ông ấy đã phủ đầu tôi: “Công ty chúng mày làm ăn kiểu gì đấy, vừa mới lấy hàng chưa kịp bán đã vác mặt đến đòi tiền”. Tôi tỉnh bơ nhưng trong lòng tức vô cùng vì cái thói hợm hĩnh của ông ấy từ những lần trước tôi gặp đã không làm tôi thấy thiện cảm. Tôi cứ đưa ông ấy xem quyển sổ công nợ để chờ ông ấy trả tiền. Số tiền ông ấy nợ công ty chúng tôi là 70 triệu. Tháng trước vợ ông ấy đã trả tôi ba mươi triệu còn lại là 40 triệu. Nhưng ông ấy không thèm nhìn sổ mà cầm cả sấp tiền ném lên mặt bàn rồi bảo tôi: “ Bảy cọc mỗi cọc 10 triệu là hết nợ, không phải đếm đủ cả rồi, kí vào đây” . Liếc qua biết là ông ấy trả thừa, tôi vơ cả nắm tiền rồi kí vào sổ của ông ấy “ đã thanh toán hết công nợ” và tôi cũng bắt ông ấy viết như thế khi ký vào sổ của tôi.

Trên đường về đầu óc tôi mông lung vì số tiền thừa mà tôi đang có, thậm chí tôi còn dừng xe giữa cầu Chương Dương mở hé cái túi để đếm tiền xem có đúng thừa 30 triệu thật không. Tôi gọi điện cho một số anh em trong công ty thông báo sự việc và cũng muốn mọi người tư vấn cho mình nên làm gì, TRẢ LẠI hay BIỂN THỦ? Mấy cậu kinh doanh bảo tôi : anh xin nghỉ công ty đi, anh đi làm cả năm cũng không đủ số tiền đấy, nhà ông ấy nhiều tiền không phát hiện đâu, với lại đã kí trả hết công nợ lại không ghi số tiền thì sợ gì. Tôi phân vân lắm, tôi vừa sợ lại vừa lo nếu người ta biết thì sao. Tôi đã giữ số tiền ấy qua một đêm, ( vì khu vực tôi ở xa nên sáng hôm sau tôi mới phải nộp tiền cho cty chứ không phải về công ty vào buổi chiều như các khu vực khác) tự nhiên tôi mất ăn mất ngủ vì nó, tôi nghĩ đến việc ông chủ kia sẽ biết và sẽ làm rùm beng lên như thể tôi là thằng ăn cắp. Hay ông ấy sẽ báo công an và tôi sẽ bị bắt để khai ra số tiền đó, biết đâu ông ấy sẽ thù tôi, sẽ thuê người theo dõi để hại tôi,...vv..

Cuối cùng tôi quyết định nộp cho công ty, và tôi giải thích với Giám đốc rằng tôi biết ông ấy nộp thừa nhưng tôi cứ cầm tiền về để bắt ông ấy phải lấy hàng, coi như đặt tiền trước. Ngay lập tức Giám đốc của tôi gọi điện sang cho khách hàng và thông báo về việc nhân viên của anh có thu thừa tiền của đại lý và với tài ăn nói của anh, anh có nói nếu đại lý cần thì sẽ cho người cầm sang còn nếu không thì để đây lấy hàng dần. Sau đó anh có dành một buổi sáng để nói chuyện với tôi, anh bảo tôi không tham nhưng không nên làm thế. Vì món tiền đấy không phải quá to để có thể đánh mất phẩm chất của mình.

Cuộc sống còn rất nhiều cám dỗ, nhưng nếu biết vượt qua những cám dỗ đó ta sẽ có thành công rực rỡ. Một nhân viên kinh doanh phải thật thà và ngay thẳng, nếu thật thà em sẽ còn làm được nhiều việc hơn thế…

Bây giờ khi tôi viết những bài này, tôi đã mở doanh nghiệp riêng, tuy rằng ban đầu còn khó khăn nhưng tôi luôn lấy những bài học từ thời còn là một nhân viên kinh doanh đi “hát rong” để làm bài học và kinh nghiệm sống cho chính bản thân và doanh nghiệp của mình sau này.

Trần Huỳnh

(Nguồn: VNE)